Tháng 10 nay ghé rồi nhưng rất lạ
Không heo may cũng chẳng cúc rợp mùa
Tôi thấy các bà đang rỉ tai nhau ngoài phố
Tháng 10 trời thu rồi đó nha.
Mùa thu về đúng như cái dáng vẻ của nó, bình yên, trong trẻo và yêu thương đến lạ. Ấy vậy mà Diễm Linh vẫn chưa có dịp để nhìn ngắm nó cho đến hôm nay, khi cô nàng xong việc sớm sau những chuỗi ngày vất vả chuẩn bị cho hội nghị.
Quăng mình cái vèo xuống chiếc giường thân yêu, Diễm Linh khoan khoái lim dim đôi mắt bồ câu biếc, đôi mắt đã làm bao chàng say đắm mà vẫn chưa có chàng nào lọt vào mắt xanh của Linh. Linh đẹp, Linh độc lập, tự chủ về kinh tế, mua được căn hộ riêng khi mới hai tám tuổi đầu, Linh thấy vui với cuộc sống như vậy đó. Nhìn ngắm căn phòng của mình, cô mỉm cười, vẫn rất ổn đấy chứ. Chiếc rèm đung đưa nhè nhẹ bên cửa sổ như cũng muốn gật đầu tán dương: Chứ còn gì nữa!.
Ngày Diễm Linh mới mua nhà, mẹ cô đã than vắn thở dài, nào là con gái con nữa không chịu yêu đương đi, lấy chồng đi, cứ mải mê lo sự nghiệp rồi ế chống mắt lên cho mà coi… Nhưng biết làm sao được. Duyên chưa tới, phận chưa đến mà thôi. Sống một mình nhưng Diễm Linh vẫn lo cho mình đâu ra đấy đó chứ, vẫn là một không gian ấm áp với đầy đủ từ bộ salon bàn ghế, tủ bếp rồi phòng ngủ các thứ sắp xếp đâu ra đấy. Cũng đâu có kém mẹ ở nhà là mấy. Mà ở thế này lại tự do tự tại nữa, phải không chiếc rèm vô tư lự đang tung tẩy bên cửa sổ kia ơi. Nhìn quanh cả phòng, chỉ có mi dường như cũng muốn hòa theo cùng ta chuyện trò mà thôi, cũng bởi chỉ mình mi là có sự đáp lại rõ ràng những câu hỏi của ta nhất thôi mà, chỉ có mi là biết đung đưa đung đưa… Mi cũng thật là sinh động lắm đó chứ! Rèm cửa ơi!
Diễm Linh là một cô gái khá nhanh nhẹn, hợp với xu hướng của thời đại. Đó là những lời nhận xét khi mọi người mới tiếp xúc thôi. Những ai chơi thân lâu mới biết, cô nàng này cứ cười nói vậy chứ nội tâm ra trò. Chẳng thế mà cái ngày còn đi học, không ít lần nó tung tăng cầm bó cúc họa mi về, sung sướng như bắt được cả mùa thu trong tay vậy. Đấy, lãng mạn, nội tâm cũng kém cạnh ai đâu. Chính vì thế khi về đây sống, dù ở một mình, Diễm Linh cũng bày trí cho căn nhà ấm cúng lắm. Bên cạnh những mảng tường sơn lạnh lẽo thì điểm sưởi ấm áp chính là chiếc rèm cửa sổ ở phòng ngủ của cô nàng đây này. Nhà chung cư không có nhiều phòng, không có nhiều cửa sổ, chỉ có duy nhất ô cửa này của Diễm Linh thôi. Nơi ấy nhìn vào ta như có cảm giác chỉ cần mở cửa sổ ra thôi là bạn sẽ với được cả bầu trời hay thậm chí, ôm luôn cả bầu trời vào lòng ấy chứ.
Chiếc rèm xanh mát như kéo ngày dài thêm, xua tan cái màn đêm lạnh lẽo thăm thẳm. Ở một góc độ nào đó, có đôi lúc Diễm Linh lại thấy chiếc rèm như một chàng quân tử đứng hiên ngang bảo vệ nàng trước gió bão của bầu trời. Cũng oách ra phết nhỉ. Nghĩ vậy, Diễm Linh lại phì cười, sống một mình lâu quá nên đâm ra lẩm cẩm rồi chăng Linh…
Nhớ cái ngày đi may rèm, Linh cũng phải dùng chút mánh khóe “chăm sóc khách hàng” của mình mới giành được “anh” chàng về đấy. Chả là cửa hàng khi ấy còn đúng một mảnh vải xanh hoa li ti này thôi. Nhìn hoa đã ưng, đến thì sờ tay thì chất vải căng mịn như da người thiếu nữ vậy, ai mà không yêu cho được. Đúng lúc ấy lại có một chị kết miếng vải này quá làm Diễm Linh cũng nổi máu yêng hùng, tranh giành cho bằng được. Cô phải uốn ba tấc lưỡi quý hóa của mình để làm nhà tư vấn bất đắc dĩ, đẩy chị ấy sang một tấm vải khác, cũng đẹp không kém, à mà nói thật về “nhan sắc” cũng kém “em” vải này chút chút. Phải nói đúng là gu mà. Con người cũng dễ thay đổi. Nghe một hồi chị kia cũng xuôi xuôi, vậy là miếng vải về tay cô nàng. Giờ đây nàng tha hồ mà ngắm, mà trò chuyện mỗi đêm. Đấy, chiếc rèm vải đúng như một người bạn tri kỉ, chịu khó nghe cô tâm sự bên cửa sổ bao chuyện buồn vui mà chẳng mở miệng ra trách móc nửa lời. Có ai muốn có người bạn tâm sự như thế này chăng? Đây ạ, địa chỉ tin cậy đây nha:
Mọi thắc mắc xin liên hệ
Bình luận từ Facebook
Phản hồi